Xương rồng vẫn nở hoa

Xương rồng vẫn nở hoa

Xương rồng vẫn nở hoa

 

CUỘC THI VIẾT

"Bình đẳng giới – Vì một cuộc sống tốt đẹp"

 

Tên Tác Phẩm: XƯƠNG RỒNG VẪN NỞ HOA

Mã số : 25

Tác giả: Nguyễn Thị Hương Sen

Sinh ra và lớn lên trong một gia đình có năm chị em gái, Oanh là chị cả trong gia đình, bố Oanh là một người lính trở về sau những năm kháng chiến, mẹ Oanh làm nghề nông cái nghề vất vả quanh năm bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Khi sinh ra Oanh cũng bình thường như bao đứa trẻ khác, Oanh được lớn lên trong vòng tay yêu thương chăm sóc, che chở của những người thân yêu.

Thế rồi năm lên 4 tuổi, trong một lần sốt bại liệt co giật đã làm cho một bên chân bị teo cứng, khiến cho Oanh chẳng thể đi lại dễ dàng như trước nữa. Mỗi khi nhìn đám trẻ con vui đùa, Oanh ước giá như mình cũng có thể chạy nhảy tung tăng ngoài kia… Hiểu được khát vọng của con gái, năm lên 7 tuổi, bố cho Oanh đi chữa chân tại bệnh viện phục hồi chức năng Na-Uy Kiến An Hải Phòng.

Dù đã trải qua ca phẫu thuật đau đớn, rồi vật lý trị liệu nhưng đôi chân của Oanh chẳng thể khỏi hoàn toàn như trước. Thương bố mẹ lúc nào cũng lo lắng, cũng sợ mình buồn nên Oanh chấp nhận sự thật đó và sống vui vẻ cho bố mẹ an tâm. Với Oanh thì bố lúc nào cũng là người tuyệt vời nhất, bố luôn dạy bảo cho Oanh điều hay lẽ phải ở đời, dạy Oanh sau này dù khó khăn đến mấy cũng phải mạnh mẽ vượt qua. Nhờ có bố là nguồn động lực luôn bên cạnh động viên và khích lệ Oanh đã trở thành một cô gái kiên cường mạnh mẽ từ nhỏ... Mặc dù lớn lên với đôi chân tật nguyền nhưng Oanh vẫn đến trường theo học như bao bạn bè cùng trang lứa, mỗi năm lên một lớp không hề thua kém. Oanh luôn được đón nhận tình thương yêu của bố mẹ, anh chị em, của thầy cô và bạn bè.

 


Bức ảnh chụp trong lần Oanh đi chơi lễ chùa đầu năm

Tuổi thơ của Oanh không giống như những đứa trẻ khác, Oanh không tự đến trường bằng đôi chân của mình, hằng ngày bố mẹ thay nhau đưa đón chở Oanh đi học. Con đường đến trường cách nhà Oanh khá xa, ngày nắng còn đỡ chứ ngày mưa thì ướt lấm len, bởi thời đó đường đâu như bây giờ. Thương bố mẹ Oanh quyết tâm học thật giỏi để sau này thực hiện ước mơ của mình. Chân bị yếu nên chẳng bao giờ được tham gia các hoạt động thể dục ngoại khóa, nhưng Oanh không hề buồn về điều đó...

Năm đang học cấp 2 bố Oanh không may lâm bệnh nặng qua đời, quãng thời gian đó Oanh cảm giác như thấy thế giới xung quanh mình sụp đổ hoàn toàn. Oanh đã khóc rất nhiều và tự hỏi lòng tại sao ông trời làm thế với mình chứ ? Oanh nhớ bố rồi tự giấu đi niềm đau để vượt qua bởi thương mẹ nhiều hơn, gánh nặng đè lên vai của mẹ sẽ nặng hơn trước. Oanh nhận ra mình cần phải thay đổi, mỗi ngày ngoài thời gian học Oanh cố gắng lo làm việc nhà đỡ cho mẹ. Dù lê từng bước chậm hơn người khác nhưng Oanh cũng ráng… Theo học đến hết trung học cơ sở thì Oanh phải nghỉ bỏ dở bởi gia đình khó khăn mẹ chẳng thể gánh nổi cho năm chị em, Oanh muốn gánh vác cùng mẹ. Sau một thời gian bố mất Oanh theo bạn lên thành phố xin vào một xưởng thêu nhỏ học vừa làm, lần đầu tiên bước chân ra ngoài xã hội, xa gia đình, xa những người thân yêu nên Oanh rất nhớ nhà…

Cuộc sống bên ngoài với người bình thường đã khó rồi thì với người như Oanh còn khó cỡ nào, cũng may Oanh được mọi người  giúp đỡ và yêu thương nên Oanh không thấy mình lạc lõng nữa. Oanh chắt chiu dành dụm tiền mỗi tháng gửi về đỡ mẹ chẳng chi tiêu nhiều cho bản thân, ngày nào cũng vậy cặm cụi từ sáng đến tối, dần dần cũng quen đi… Sau khi làm ở xưởng thêu một thời gian khá dài tay nghề của Oanh được người ta tín nhiệm  trả công cao hơn, nhưng Oanh không muốn gắn bó lâu dài với nó vì sức khỏe đi lại bất tiện, rồi công việc không ổn định nữa. Oanh được bạn bè giới thiệu cho biết đến lớp tin học văn phòng, nên Oanh đã làm hồ sơ nộp và theo học ở đó. Không có tiền chi tiêu trang trải nên vừa đi học Oanh vừa phải lấy hàng thêu về nhà làm thêm lúc rảnh, vì Oanh cũng không muốn mẹ phải lo cho mình nhiều.

Cứ vậy ban ngày tới giảng đường tối về ôn bài xong là cặm cụi thêu tới khuya. Cuối tuần bạn bè đi chơi, về quê còn riêng Oanh thì đó là thời gian lý tưởng cho mình làm thêm. Có nhiều khi mệt mỏi quá sức Oanh đã khóc nhớ nhà, nhớ mẹ với các em, nhớ bố nữa. Ước mong được như bè bạn, Oanh ước gì những lúc này có bố bên cạnh động viên. Oanh lại tự lau nước mắt nói với bản thân… bố à con gái bố sẽ không sao đâu !!! Con sẽ sống thật tốt, con sẽ không cho phép bản thân mình gục ngã bố cứ an tâm nhé …!!!

Sau những tháng ngày gian nan vất vả, Oanh cũng học xong ra trường có tấm bằng tin học trong tay, thấy hoàn cảnh khó khăn Oanh được một người quen giới thiệu  vào làm tại thư viện trường đại học Công Nghiệp Thái Bình, cuộc đời Oanh dần bước sang trang mới. Ngày đầu tiên đi làm Oanh hơi rụt rè vì sợ mọi ánh mắt của đồng nghiệp nhìn mình. Cô mặc cảm, nhưng rất may đồng nghiệp tạo điều kiện và giúp đỡ cho để Oanh quen với công việc. 

Với bản tính luôn chăm chỉ siêng năng, đi làm đầy đủ đúng giờ, không bao giờ lơ là với công việc nên Oanh được hiệu trưởng và đồng nghiệp tin yêu, Oanh sẵn sàng giúp khi họ bận mải công việc gia đình. Nhà trường biết được hoàn cảnh, đi lại khó khăn nên cho Oanh ở khu ký túc xá trong trường, mỗi ngày phải leo ba làn cầu thang lên rồi xuống để đi làm, đôi chân cứ đơ hết ra ấy, bởi bước đi trên không đã khó giờ phải leo cầu thang. Để bớt tiền nhà nên không có sự lựa chọn khác, một phần được đi làm gần nữa Oanh đã ráng vượt qua tất cả. Dù vào làm sau nhưng do chăm chỉ làm tốt  công việc, cộng với sự nhiệt huyết tham gia các hoạt động phong trào của nhà trường nên 2 lần Oanh đã được trao tặng danh hiệu “CHIẾN  SỸ THI ĐUA” đây là phần thưởng lớn khích lệ giúp cho Oanh bước tiếp. Trải qua bao lần kiểm duyệt danh sách nhân viên, rồi sát nhập trường nhưng Oanh vẫn đứng vững vàng. Oanh thực sự cảm nhận thấy bản thấy mình quá may mắn và hạnh phúc. Oanh nói với bố rằng: con gái của bố đã thực sự trưởng thành rồi, hãy an tâm nhé bố, con sẽ không khóc nữa, con sẽ sống tốt! sẽ là đứa con gái mạnh mẽ kiên cường như bố mong đợi...

‘‘Cho dù bạn ở trong hoàn cảnh nào chăng nữa thì hãy nhớ rằng cuộc sống luôn tươi đẹp’’

Cô gái ấy đã biết chấp nhận sự thật, bằng lòng với những gì mình đang có mà không đòi hỏi quá nhiều thứ cho bản thân, đó là chìa khóa giúp cô ấy vượt qua bởi cô biết: “Hạnh phúc mình đang có được là mơ ước của rất nhiều người khác’’. Chúc cho cô nhân viên thư viện của trường đại ĐH Công Nghiệp Thái Bình luôn sống  mạnh mẽ như cây xương rồng trên sa mạc dù gió mưa  - bão táp không hề lụi tàn và nở ra những chùm hoa thật đẹp ….!!!

BTC.