Sống như những đoá hoa
CUỘC THI VIẾT
"Bình đẳng giới – Vì một cuộc sống tốt đẹp"
Tên Tác Phẩm: SỐNG NHƯ NHỮNG ĐÓA HOA
Mã số : 17
Tác giả: Nguyễn Thị Hương Sen
Tôi trở lại thăm gia đình chị vào một buổi chiều mưa cuối tháng bảy. Chúng tôi quen nhau trong lần đi tham dự “Tập huấn kỹ năng sống cho phụ nữ và trẻ em gái khuyết tật’’ tháng 1 năm 2018 diễn ra tại câu lạc bộ thanh niên khuyết tật huyện Đông Hưng. Tôi đã mến chị ngay từ cái lần gặp gỡ đầu tiên ấy. Chị tên là Bùi Thu Hà sinh năm 1982 ở xã Châu Sơn - huyện Quỳnh Phụ, một cô gái có dáng người nhỏ nhắn xinh xắn dễ thương, có tấm lòng bao dung nhân hậu, chị bị khuyết tật nhìn (một bên mắt phải). Tôi với chị không những đã trở thành bạn mà còn thân nhau như chị em gái, chúng tôi cùng nhau chia sẻ mọi chuyện vui, buồn mỗi ngày mình trải qua.
Chị kể tôi nghe về quãng tuổi thơ ấu của chị, kể về khó khăn mà chị đã từng trải, và vì sao đôi mắt chị bị như vậy nữa? Sinh ra và lớn lên cũng như bao đứa trẻ bình thường khác, chị được bao bọc trong vòng tay yêu thương của những người thân trong gia đình. Thế rồi lúc chị lên 6 tuổi khi đang ngồi chơi với mấy anh chị em thì một va chạm xảy ra khiến cho một bên mắt của chị bị tổn thương, dù chị được gia đình đưa đi viện nhưng bác sỹ nói mắt chị thương sâu không chữa được. Ngày ấy chị còn nhỏ vô tư nên không suy nghĩ nhiều, chỉ biết rằng mắt mình không thể khỏi như trước. Chị đã chấp nhận và tập quen dần với điều đó…
Nói xong chị khẽ cười, nhưng tôi vẫn thấy thoáng một chút buồn pha chen lẫn trong đó. Tôi từng hỏi chị rất nhiều, tại sao chị có thể không oán giận ghét bỏ ai ngay cả khi người ta làm chị tổn thương, ngay cả khi người ta có mưu đồ hại chị chứ ? Chị khẽ xoa đầu tôi nói nhỏ nhẹ: Gái à!!! Vậy mới là chị của em chứ, nếu không chị cũng giống như bao người khác thôi…
Bức ảnh chụp vợ chồng chị đang chăm sóc đứa con trai bị bệnh
Chị luôn sống chan hòa với tất cả mọi người xung quanh, sẵn sàng giúp đỡ những người gặp hoạn nạn. Chắc có lẽ bởi vì thế nên ông trời ban tặng cho chị một người bạn đời tâm đầu ý hợp. Anh người đàn ông hiền lành tốt bụng, không những thế còn biết chăm sóc con cái, biết gánh vác việc nặng nhọc trong gia đình, biết chia sẻ việc nhà… Chị và anh đến với nhau cũng bởi do cái nhân duyên trời định sẵn. Dù anh là một người đàn ông bình thường khỏe mạnh nhưng chưa khi nào anh tỏ thái độ phân biệt kỳ thị với chị hết, anh luôn ân cần quan tâm, lo lắng cho chị. Những lúc chị đi tham gia hoạt động xã hội anh lại giúp chị quán xuyến công việc nhà, anh luôn tạo một cảm giác thoải mái trong gia đình. Anh chị có với nhau ba đứa con hai gái một trai. Một ngày của chị diễn ra như bao nhiêu người phụ nữ bình thường khác, cũng tất bật, bận rộn công việc, chăm sóc con cái cùng chồng. Chị chỉ khác hơn chút chị làm về Tâm linh, dù bộn bề lo toan mọi thứ, lại hay phải đi làm việc xa ở ngoài tỉnh, nhưng chị vẫn dành ra một phần thời gian nhỏ để tham gia phong trào xã hội cùng nhóm anh chị em khuyết tật huyện Quỳnh Phụ. Hiện chị là chủ nhiệm chi hội câu lạc bộ thanh niên khuyết tật Huyện. Chị còn tham gia nhiều hoạt động cùng bên đoàn thanh niên, hội cha mẹ học sinh trường cấp một, cấp hai xã Quỳnh Sơn nơi 2 con gái chị đang theo học. Thấy các cháu nhỏ trong thôn những ngày nghỉ, ngày hè không có chỗ vui chơi, chị nghĩ ra ý tưởng mở một không gian đọc tại gia đình với cái tên “NGỌN NẾN HỒNG”. Chị muốn các cháu đọc nhiều sách hay để hiểu biết thêm về thế giới xung quanh hơn, những gì mà chúng chưa biết tới. Ngoài ra chị còn đi vận động quyên góp các nhà hảo tâm, các doanh nghiệp, mạnh thường quân trong ngoài tỉnh để ủng hộ đồng bào miền trung trong đợt lũ bão năm 2020, đại dịch Covid, tổ chức Tết trung thu “vòng tay nhân ái” cho con em hội viên khuyết tật của chi hội cũng năm 2020. Chị luôn dành phần nhỏ số tiền chi tiêu của mình để làm công tác xã hội mỗi năm. Chị ước sau này có một cơ sở hợp tác xã để tạo công ăn việc làm cho anh chị em hội viên khuyết tật khó khăn trong chi hội. Chị thấy vui khi mình còn có cơ hội để làm được điều đó, có lẽ những gì chị làm được còn hơn rất nhiều những người khỏe mạnh bình thường khác, hạnh phúc đôi khi thật giản đơn đến thế bởi:
“Hạnh Phúc Là Cho Đi Đâu Chỉ Nhận Riêng Mình ’’.
Nhìn ánh mắt của anh chị khi chăm sóc cho đứa con trai bị bệnh thật tình cảm trìu mến, dù đứa bé đã 7 năm nay chưa cất tiếng gọi ba mẹ, chưa đứng dậy bước đi được bước chân đầu tiên, không hề oán trách ông trời sao bất công với bản thân, không hề oán ghét số phận, chị nói rằng mình còn may mắn hơn nhiều người ngoài kia. Chị có một gia đình nhỏ, có người chồng yêu thương biết sẻ chia, có những đứa con chăm ngoan học giỏi vậy là đủ rồi… Chị mạnh mẽ vượt qua nghịch cảnh vươn lên, chị đẩy lùi khó khăn nỗi buồn lại phía sau để tạo cho mình một cuộc sống thật tươi đẹp.
Bức ảnh chụp chị nhận hoa của huyện đoàn tặng trong ngày 18/04/2021 - Ngày Người Khuyết Tật Việt Nam.
Chị không những là người vợ hiền đảm đang mà còn là người con hiếu thảo với gia đình, người lãnh đạo chi hội năng động, nhiệt huyết. Chị luôn được những người xung quanh yêu mến, chị đã sống như những đóa hoa tỏa ngát hương thơm bốn mùa mà không hề phô trương rực rỡ. Cầu chúc cho gia đình chị mãi hạnh phúc an vui trong cuộc đời! Chúc chị sẽ sớm thực hiện được mơ ước của mình, chị mãi là tấm gương nghị lực sáng cho chúng tôi noi theo.
BTC.