Không khuất phục trước nạn bắt nạt
MÃ SỐ: BV 16
Tôi làm mẹ đơn thân đã được hơn 10 năm. Tuy tôi bị khuyết tật ở chân nhưng tôi có khuôn mặt khá xinh đẹp và nhìn trẻ hơn độ tuổi 42 nên vẫn có nhiều nam giới chọc ghẹo, ngỏ lời yêu. Tôi từ chối tất cả cho đến cách đây 2 năm khi tình cờ quen một người qua Facebook. Tôi “bị ngứa mắt” với lời bình phẩm “chua cay” về lễ hội Múa lân cướp tiền của làng tôi trên một diễn đàn. Tôi liền nhảy vào giảng giải và cuộc tranh luận của chúng tôi khá dài nên phải vào chat riêng để cuối cùng, tôi hả hê trong chiến thắng. Cũng từ hôm đó, anh trở thành bạn tâm giao của tôi trên mạng. Điều tôi thích nhất ở anh là không bao giờ nói lời ong bướm, gạ gẫm. Anh kể chuyện đang làm xây dựng ở miền Nam và gần 15 năm nay chưa ra Bắc dù bố mẹ và em gái ở ngoài này. Anh nói không có ý định ra Bắc nên tôi tự tin chúng tôi sẽ không bao giờ gặp nhau ngoài đời thật.
Nói chuyện với nhau được 2 tháng, tôi bỗng nhận được tin nhắn anh đã ra Bắc và đang trên đường đến thăm tôi. Tôi thấy ngại vì lúc trò chuyện, tôi chưa nói với anh rằng tôi là người khuyết tật và còn mẹ đơn thân. Cả hai chúng tôi đều ở độ tuổi hơn 40 rồi mà không hiểu sao vẫn thấy run và ngượng khi gặp nhau lần đầu tiên. Anh đưa tôi và con gái đi chơi khắp nơi ở Hà Nội. Anh tự hào khi đi cùng mẹ con tôi. Được 1 đoạn, tôi bắt đầu mệt không thể đi tiếp, anh xông xáo và vui vẻ cõng tôi trong sự ngưỡng mộ của con gái tôi và ánh mắt kinh ngạc, tò mò của người qua đường.
Anh chuyển hẳn ra Bắc và ngỏ lời muốn cưới tôi. Con gái tôi hạnh phúc, vui vẻ mỗi khi gặp anh. Từ ngày quen nhau, anh hay đến nhà ăn cơm và được hai tuần thì bắt đầu lên cân, ngày một trắng ra và nhìn người đầy đặn hơn. Tôi từ chối vì anh chưa từng lấy vợ, cao đến 1m75 cm, khuôn mặt hiền, tính tình ít nói, thu nhập cũng tốt. Với mọi người, lúc đầu anh có vẻ rụt rè ít nói nhưng khi đã quen, anh rất thu hút với kinh nghiệm phong phú của mình, biết quan tâm đến mức tận tụy tới mọi người. Một hôm, tôi tình cờ xem được chứng minh thư của anh mới té ngửa ra anh kém tôi tận 5 tuổi. Tôi hơi sốc đòi chia tay nhưng anh nhìn thẳng vào mắt tôi với ánh nhìn chăm chú:
- Mình ơi, 5 tuổi chứ 20 tuổi cũng có vấn đề gì đâu. Tình yêu làm gì có giới hạn về tuổi. Đến 100 tuổi, anh vẫn yêu mình.
- Nhưng anh mới có 37, em đã 42 tuổi rồi, làm sao đẻ con cho anh được. Anh lấy vợ khác đi. Em nói nghiêm túc đấy.
- Anh chán phải sống theo những quy tắc thông thường. Bố mẹ anh lúc nào cũng bắt anh theo khuôn phép nên năm 23 tuổi, anh đã phải bỏ nhà đi. Gia đình anh là một cái tổ lạnh, anh đi gần 15 năm mà chưa muốn về. Mình và con đã cho anh hiểu thế nào là hạnh phúc gia đình thì sao anh từ bỏ được.
Tôi nhẹ nhàng khuyên anh về thăm nhà và lấy cớ tôi muốn về thăm quê anh trước khi nhận lời kết hôn. Thế là, lần đầu tiên anh, sau gần 15 năm đi xa, anh đã trở về gia đình để chuẩn bị cho hôn lễ. Nhưng anh về một ngày rồi lên luôn. Thật trớ trêu, trên đường trở lại Hà Nội, anh bị tai nạn giao thông và phải nằm cấp cứu trong bệnh viện.
Cũng từ hôm đó, tài khoản Facebook tôi sử dụng để bán quần áo liên tục nhận được những tin nhắn khiến tôi lạnh người.
- Chị là người đang tấn công để ép anh trai tôi cưới đúng không?
- Chúng tôi là bạn – Tôi cố gắng bình tĩnh trả lời vì tôi biết người nhắn tin là em gái của anh.
- Tôi nói cho nhanh nhé. Anh trai tôi là con trai duy nhất trong gia đình, là trai tân đấy, thậm chí chưa có người yêu. Còn chị, nhìn lại mình đi. Người không ra hồn người, chân tươi chân héo. Già hơn anh tôi gần 10 tuổi mà nhìn như mẹ anh ấy. Chị lại còn không học hành tử tế gì. Quan hệ của hai người là không thể chấp nhận được. Hãy biến khỏi cuộc đời anh tôi.
Tôi lặng im, không tiếp tục trả lời các tin nhắn chửi rủa của cô gái trẻ vì không muốn có cuộc khẩu chiến nào trong lúc anh đang cấp cứu trong bệnh viện. Với tôi, sự sống của anh là quan trọng nhất.
Dù phải chịu đựng sự căm ghét thể hiện qua ánh mắt, sự im lặng đến lạnh lùng của cả bố mẹ, em gái và họ hàng nhà anh, tôi vẫn kiên trì đến viện hàng ngày như lời khuyên của bác sĩ để nói chuyện mong anh hồi tỉnh:
- Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch nhưng cần rất nhiều thời gian và tình cảm của gia đình mới có thể hồi phục. Khả năng hồi phục bao nhiêu là hoàn toàn phụ thuộc vào ý chí của bệnh nhân.
Tôi phải lén đến vào buổi trưa và buổi tối, khi mọi người đi ăn. Trong tuần đầu, gia đình anh phân công nhau trực ở đó, nhất định không cho tôi đến gần anh và bảo với những y bác sĩ trong bệnh nhân là tôi là người giúp việc, bị khuyết tật nên dễ lây bệnh cho anh. Tôi nhịn nhục không cãi. Các y tá cũng thương, thi thoảng tạo điều kiện cho tôi có được khoảng 15 phút vào nắm tay và trò chuyện cùng anh. Tôi nhớ, thương và muốn ôm anh vào lòng nhưng không dám. Tôi xiết chặt tay anh, thì thầm nói lời yêu thương.
Sau đó, gia đình anh cũng mệt mỏi, cắt cử hai người họ hàng thay phiên nhau trông ở viện và những người này, không còn đủ sức ngăn tôi nữa. Lúc này, em gái anh thay đổi chiến thuật, bắt nạt tôi trên mạng với mục đích khiến tôi xấu hổ, mệt mỏi từ bỏ anh. Cô ta không còn nhắn tin riêng mà bình luận công khai trên trang Facebook tôi bán hàng vì đoán rằng tôi không dám khóa tài khoản vì đó là kênh kiếm tiền chủ yếu của tôi. Cô ghép mặt tôi vào các ảnh nóng và còn thuê nhiều tài khoản facebook khác đăng ảnh và bình luận không hay về tôi trên Facebook các thành viên gia đình và bạn bè tôi. Hàng ngày, tôi nhận được rất nhiều cuộc điện thoại mắng mỏ, nhắc nhở hoặc khuyên từ bỏ anh từ mọi người. Được hai ngày không chịu nổi vì sự tấn công mạnh, tôi buộc phải khóa tính năng các bình luận và gắn tên tôi, chấp nhận chịu tổn thất về doanh thu. Tôi liên tục Báo cáo bị bắt nạt trên mạng tới Facebook để khóa các tài khoản bắt nạt tôi. Tôi nằm trằn trọc không ngủ được, phải đứng dậy thắp hương cho bố tôi:
- Con cần làm gì lúc này hả bố? Chẳng lẽ con vẫn sẽ im lặng cắn răng chịu đựng những gì bất công như ngày con bị người ta ép quan hệ tình dục, rồi sinh bé Hoa để rồi trở thành mẹ đơn thân khi con không có sự chuẩn bị gì. Con có thể là loài cỏ dại bị người ta giày xéo, chà đạp nhưng con không thể để anh ấy đau buồn đến mức không muốn tỉnh dậy như vậy. Con muốn phát điên bố ạ! Nếu con không hành động, đồng nghĩa với việc con để tâm hồn mình chết đi từ ngày hôm nay. Xin bố hãy ban cho con sức mạnh, sự khôn ngoan để con xử lý đúng việc này.
Khi quay lại, tôi thấy mẹ và con gái cũng đang cúi lạy ngay phía sau tôi. Lần đầu tiên sau rất nhiều năm, tôi thấy cần phải mở lòng với mẹ tôi. Con gái tôi cũng đã hơn 10 tuổi, đã bắt đầu hiểu chuyện nên tôi thấy cần phải nói cho họ biết:
- Mẹ và Hoa ơi, anh Bình giờ tính mạng rất nguy kịch. Bác sĩ nói anh ấy rất cần thời gian và tình cảm của gia đình mới có thể hồi phục. Vì vậy, con cố gắng hàng ngày vào nói chuyện để anh ấy tỉnh lại. Thế nhưng em gái anh ấy với lòng thù hận dâng trào, thay vì dành thời gian chăm sóc cho anh lại tìm cách bắt nạt con trên mạng để ngăn cấm con đến với anh. Nhưng con không sợ. Trong vòng 2 ngày nữa, con sẽ mở lại tài khoản facebook hoạt động bình thường và bắt cô ta phải vào minh oan cho con. Con cũng đã làm đơn báo công an và cơ quan cô ta về vụ bắt nạt trên mạng này.
Mẹ tôi khóc:
- Con ơi, con điên thật rồi. Con biết thừa là chuyện của hai đứa làm sao có kết thúc tốt đẹp được Bình đang ở trong vòng tay bố mẹ nó mà. Con từ bỏ ngay ý định đấy đi.
Hoa gục đầu vào lòng tôi.
- Con muốn có chú Bình.
Tôi động viên con và nói với mẹ tôi.
- Mẹ và con cứ yên tâm. Con không cần anh ấy sống với con mà con chỉ mong anh ấy hạnh phúc. Con sẽ ở bên anh ấy cho đến khi anh ấy tỉnh lại.
Sáng hôm sau, tôi gọi điện cho em gái Bình với giọng hết sức bình tĩnh:
- Tôi vẫn tiếp tục đến nói chuyện với anh ấy cho đến khi anh ấy tỉnh lại. Còn cô, nếu đúng 8 giờ sáng mai, nếu cô không xóa hết bình luận và tin nhắn bắt nạt tôi trên facebook cá nhân của tôi và bạn bè, gia đình tôi, không công khai xin lỗi, tôi sẽ gửi đơn đến công an và cơ quan cô để báo cáo về việc cô bắt nạt tôi trên mạng. Tôi đã chụp lại toàn bộ tin nhắn, ảnh nói xấu tôi để làm bằng chứng. Công an sẽ dễ dàng chứng minh cô đứng sau vụ này. Tôi không chấp nhận việc cô xúc phạm tôi. Chào cô.
Tôi bỏ điện thoại xuống và thầm ngạc nhiên là sao mình có thể bình tĩnh, nói dõng dạc như vậy. Chính nỗi đau đã thôi thúc tôi hành động. Không có cuộc điện thoại nào trong 1-2 giờ sau đó. Tôi viết đơn trình báo công an và cơ quan của cô ta. Tôi chụp ảnh lá đơn của mình và gửi cho cô ta. Khoảng 1 tiếng sau, cô ta gọi lại, nói rất nhanh như sợ tôi dập máy.
- Chị bị điên à? Chúng tôi còn thương anh ấy gấp cả trăm cả nghìn lần chị. Chúng tôi muốn anh ấy tỉnh dậy nhưng không muốn làm bẩn mắt anh ấy khi phải thấy chị. Anh tôi là dòng giống, là niềm hi vọng của dòng họ nhà tôi. Chị định bôi nhọ tôi à?
- Tôi đã soạn hết đơn đây rồi. Tôi nhắc lại: nếu trong vòng 5 phút nữa, tôi không thấy cô viết một bài đính chính trên trang facebook của tôi và công nhận rằng đã nói xấu tôi không đúng trên mạng, tôi sẽ hành động. Cô không đủ tư cách để xúc phạm tôi.
- Muốn gỡ, muốn đính chính thì tôi gỡ, tôi đính chính ngay bây giờ chứ làm sao mà phải xoắn lên. Mụ điên. Chị còn nghe điện thoại không?
Tối hôm đó, tôi lại vào viện thăm anh. Tôi đứng đợi, cách giường anh nằm khoảng một mét. Tôi nhìn anh chăm chú như mọi khi. Một bàn tay anh từ từ cử động. Tôi vội vàng tiến lại. Không ai trong gia đình anh đang đứng ở đó dám ngăn tôi lại. Anh mở mắt trong niềm vui hạnh phúc vỡ òa của mọi người. Nhưng rồi, anh lại nhắm mắt lại và ra tín hiệu để họ lui ra. Khi tôi chạm vào tay anh, anh mở mắt, hai giọt nước anh lăn dài trên má. Rồi anh nắm chặt tay tôi. Tôi không thể khóc. Anh tỉnh dậy là điều hạnh phúc nhất với tôi lúc này. Tôi rút tay để ra về nhưng anh dùng mọi sức mạnh nắm chặt tay tôi. Tôi nói với anh:
- Em và mọi người đang chờ anh khỏe lại. Chỉ cần như vậy thôi.
Thông điệp của tôi qua câu chuyện này là:
Trên môi trường mạng, phụ nữ khuyết tật chúng ta có thể bị bắt nạt bất kỳ lúc nào. Nếu im lặng chấp nhận hoặc ngồi khóc lóc, buồn chán, tình trạng bị bắt nạt sẽ không được chấm dứt hay giảm bớt. Hãy bình tĩnh thu thập bằng chứng và báo cáo ngay các tài khoản bắt nạt bạn với các trang mạng xã hội. Họ sẽ khóa các tài khoản của kẻ bắt nạt, đồng thời, trình báo công an, bạn sẽ được bảo vệ. Hàng ngày có hàng triệu người bị bắt nạt qua mạng trên thế giới nên đừng quá lo sợ, hãy lên tiếng, chắc chắn có nhiều người ủng hộ bạn.
-------------------------------
Hội người khuyết tật Tp.Hà Nội - DP HaNoi mời các bạn hãy COMMENT bình chọn các tác phẩm CUỘC THI VIẾT "KHÔNG GIAN ẢO - BẠO LỰC THẬT" cùng lựa chọn những tác phẩm yêu thích nhất và chứa đựng nhiều thông điệp ý nghĩa.
https://www.facebook.com/DpHanoi.org.vn/posts/5659896177359589
BTC.