Hành trình của hạnh phúc bình đẳng

Hành trình của hạnh phúc bình đẳng

Hành trình của hạnh phúc bình đẳng

 

CUỘC THI VIẾT

"Bình đẳng giới – Vì một cuộc sống tốt đẹp"

 

Tên Tác PhẩmHÀNH TRÌNH CỦA HẠNH PHÚC BÌNH ĐẲNG

Mã số : 03
Tác giả: Nguyễn Văn Khương

Đã 23 giờ đêm không khí làng quê thật yên bình và hạnh phúc. Tiếng dế và côn trùng như hoà quyện trong khúc hoà tấu mà thiên nhiên ưu ái dành tặng. Hình như trời sắp có mưa giông thì phải mấy hôm chị thấy người đau ê ẩm. Thời tiết mấy ngày hôm nay nắng quá có hôm trên 40 độ. Có tiếng dép loẹt quẹt ngoài ngõ rồi cất tiếng gọi:

 

 

- Chị Lợi ơi còn thức không, bán giúp cho em mấy quyển vở và mấy gói mì tôm?

- Nghe giọng là chị biết tiếng con bé Lan đầu xóm, kéo chiếc cửa xếp ra nở một nụ cười chị hỏi:

- Sao mua hàng muộn thế em?

- Chị ơi con Hoa nhà em nó đang ôn thi Đại học. Nó kêu đói sờ đến mì tôm thì hết. Em đoán chị chưa ngủ nên vội chạy ra đây mua. Chị thông cảm cho em nhé. À chị ơi hôm qua em xem trên truyền hình VTV1 Chuyển động 24h thấy chị hát cùng nhiều người thế? Dạo này chị gái em nổi tiếng quá.

- Chị Lợi nở một nụ cười: Chị tham gia cùng với dàn hợp xướng đa dạng trên Hà Nội và tham dự rất nhiều những chương trình cộng đồng ý nghĩa em ạ.

- Nhất chị nhé, có tiền muốn được lên sóng truyền hình quốc gia không có dễ đâu nha…Thôi em về đây của em hết bao nhiêu tiền ạ. Hôm nay chị cho em chịu nhé!

- Hết 50.000₫ em ơi. Có mua gì nhớ ra đây mua hàng ủng hộ chị nhé.

- Chị yêu yên tâm đi em sẽ ủng hộ chị nhiều.

- Chị đóng cửa đi lên nhà uống nước. Có tiếng cựa mình của mẹ chị. Chị đoán chắc mẹ chưa ngủ không biết là do nóng hay do tuổi già? Bố chị mất cách đây hơn chục năm. Chị nhẹ nhàng kéo cái cửa rồi đi ngủ. Lên giường chị vẫn cứ trằn trọc...một...hai...hai...một chị đếm rồi trong giấc mơ những kỉ niệm đi cùng Dàn hợp xướng đa dạng lại ùa về trong giấc mơ.

 

 

Có lẽ đã thành thói quen cứ vào chủ nhật lúc 11 h mọi người trong tổ xe bus tuyến 6D lại thấy chị một cô gái khuyết tật có nụ cười tỏa nắng vui vẻ chào các bác nhân viên xe bus rất thân thiện. Một bạn trẻ nhân viên bán vé hỏi.

Chị ơi! Chủ nhật vào giờ này em cũng thấy chị lên Hà Nội. Chị đi đâu thế?

Cô gái mỉm cười trả lời. Chị đi thăm người yêu em ạ. Chàng trai trẻ tỏ vẻ ngưỡng mộ: Ồ thích quá chị hạnh phúc thế!

Chị có rất nhiều người yêu em ạ. Em biết đó là những ai không? Đó là những người cô người chú những người chị người em và cả những cô bé và cậu bé dễ thương trong gia đình hợp xướng đa dạng của chị.

Hiihiiii. Em nghe chị kể lãng mạn như tiểu trong mơ ý. Nhưng bắt đầu em thấy hâm mộ chị rồi đấy.

Hai năm gắn bó với Dàn hợp xướng đa dạng hầu như chị không nghỉ buổi tập và buổi biểu diễn nào. Đôi khi chị cũng không biết mình lấy đâu ra sức khỏe để có thể đồng hành cùng DC đến vậy. Có lẽ hơn cả niềm đam mê đó là tình yêu của chị với âm nhạc tình yêu với người chèo lái con thuyền DC, rồi nhé những yêu thương với cô giáo xinh đẹp mới Hà Ny và các thành viên. Chị nhớ cái đêm biểu diễn đầu tiên của DC tại Học viện âm nhạc quốc gia Việt Nam các thành viên như hoà chung một nhịp đập con tim chỉ có một tâm trí là khát khao biểu diễn. Hay những buổi biểu diễn sau này tại Nhà hát tuổi trẻ, VTV, chương trình Én Xanh... đều làm cho chị cảm thấy cuộc sống thật tuyệt vời.

Một người phải kể đến đó là mẹ chị người đã luôn đồng hành và ủng hộ chị tham gia dàn hợp xướng. Đôi khi có hôm mệt mẹ chị lại động viên con gái cố gắng lên. Lúc đó chị cảm thấy mẹ của mình thật tuyệt vời ông mặt trời.

Chị ơi đến bến xe Giáp Bát rồi chị có lên Hà Nội hay là quay về ạ. Chị cười vì cậu trai trẻ bán vé. Cuộc sống chẳng thể thiếu nụ cười và niềm vui. Chị nghĩ vậy lời bài hát Giấc mơ tôi một ca khúc của Dàn hợp xướng đa dạng lại vang lên trong trái tim chị.

5h sáng chị thức dậy cùng với tiếng gà gáy báo hiệu một ngày mới. Ăn sáng xong trên chiếc xe đạp điện chị tiếp tục hành trình với những ước mơ của người khuyết tật. Còn nhớ hơn 10 năm về trước chị là một thành viên đầu tiên trong Ban vận động thành lập Hội Người khuyết tật huyện Phú Xuyên. Trên chiếc xe đạp mini cũ những ngày trời mưa đi trên con đê toàn sỏi đá ổ gà ổ voi làm chị ướt cả người, có hôm mưa gió chị lăn cả người và xe xuống trệ sông cũng may chỉ bị xây xước ngoài da, chị đến từng nhà người khuyết tật vận động họ gia nhập Hội Người khuyết tật huyện. Mẹ chị lo lắng cho sức khỏe của chị:

 



Tham gia hoạt động Hội NKT Hà Nội

- Con cứ đi như vậy ốm thì khổ. Phải lo lắng cho sức khỏe của mình con gái.

- Mẹ yên tâm đi. Con của mẹ khoẻ mà!

Những nhiệt huyết của tuổi trẻ cộng với sự say mê để cho cộng đồng người khuyết tật có một tổ chức của riêng mình để có thể nói lên những tâm tư nguyện vọng của mình. Thế rồi ngày ước mơ của chị và nhiều người khuyết tật cũng đến ngày 24/6/2010 Đại hội hội Người khuyết tật huyện Phú Xuyên khoá một được thành lập. Được sự ủng hộ và tin tưởng của Ban chấp hành và hội viên Hội Người khuyết tật huyện Phú Xuyên chị được bầu làm phó chủ tịch Hội và gánh vác thêm nhiệm vụ là chủ nhiệm câu lạc bộ phụ nữ khuyết tật huyện. Cùng với lòng đam mê học hỏi chị thường xuyên hỗ trợ tư vấn những vấn đề chị biết để hỗ trợ chị em phụ nữ khuyết tật. Tham gia những chương trình tập huấn của Hội Người khuyết tật thành phố Hà Nội về Giới và Bình đẳng. Được tổ chức giới CSAGA mời tham gia về phòng chống bạo lực giới và bạo lực tình dục chị hiểu được nhiều hơn về bạo lực nói chung và bạo lực tình dục với phụ nữ trong đó người phụ nữ khuyết tật dễ chịu nhiều tổn thương hơn cả và từ những kiến thức học được từ các chuyên gia của SAGA hướng dẫn, hiện chị là thành viên của nhóm hỗ trợ nạn nhân bị bạo lực, chị đã tư vấn và hỗ trợ bước đầu cho một số phụ nữ bị bạo lực gia đình.  .

Trên những bức tường của thời gian chị treo rất nhiều giấy khen của các cấp các nghành tặng chị. Chị yêu quý từng tờ bằng khen hay giấy khen bởi đó là sự ghi nhận về những đóng góp của chị cho tổ chức. Có những tờ giấy khen khi chị còn học cấp hai đã nhuốm màu thời gian mặc dù được chị cẩn thận giữ gìn. Rồi những Bằng khen mới đây của TW Hội LHPN thành phố Hà Nội và Hội Người khuyết tật thành phố Hà Nội. Chị tâm sự: " Với mình được sống và cống hiến cho cuộc đời cho mọi người là niềm vui của mình. Tôi hạnh phúc khi nhìn thấy nụ cười của người khác. Tôi yêu thích sự bình đẳng giới trong cuộc sống và công việc và Tôi sẽ còn bước đi trên hành trình bình đẳng cho phụ nữ khuyết tật. Chị ngân nga câu hát:

"Và như thế tôi sống vui từng ngày

Và như thế tôi đến trong cuộc đời

Đã yêu cuộc đời này bằng trái tim của tôi...."

Nhìn chị say xưa trong từng câu hát mà tôi thầm nghĩ: " Trong cuộc đời mỗi con người là một cá thể riêng biệt. Tôi khác bạn không phải tôi không giống bạn. Đó là quy luật của tự nhiên và mỗi chúng ta chọn cách sống sự hy sinh cho cuộc đời từ những điều nhỏ bé bình dị nhưng vô cùng ý nghĩa cho cuộc sống tươi đẹp này".

BTC.