Đi tìm tình yêu chân thật
MÃ SÓ: BV 15
Tôi còn rất trẻ mới 22 tuổi, thích làm quen với các bạn nam biết trân trọng phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ khuyết tật như tôi. Gần đây, tôi bị trúng tiếng sét ái tình với một chàng hoàng tử trong mơ, người Đan Mạch tình cơ quen trên mạng. Hành trình tìm kiếm tình yêu chân thật của tôi mang thật nhiều cung bậc cảm xúc.
Anh tên là Chris, là kỹ sư công nghệ thông tin, 40 tuổi, đẹp trai, phong độ, thích đi du lịch, đã đến nhiều nơi trên thế giới và đang có kế hoạch đến Việt Nam vào dịp Tết Nguyên đán năm 2022. Điều ngạc nhiên là một người đẹp trai như vậy lại phải lòng tôi trước chỉ vì một bức ảnh đi chơi tôi up lên facebook. Anh chủ động đề nghị kết bạn rồi nhắn tin bằng tiếng Anh xin làm quen. Ngay lần đầu tiên, chúng tôi hợp gu đến nỗi nhắn tin nóng cả máy điện thoại mà không biết chán. Cuối cùng, anh phải xin email của tôi để viết thư tình:
“Em cho anh địa chỉ email nhé chứ không nhắn tin thế này thì anh không thể dừng lại để ăn, ngủ và làm việc được”.
Gần như ngay lập tức sau đó, một email tỏ tình “lãng mạn, ngọt ngào” được đến gửi đến khiến tâm hồn tôi bay lên tận chín tầng mây. Tôi đọc đi đọc lại email tỏ tình, từng câu từng chữ tràn ngập tình yêu, nghe như thấy cả nhịp đập thình thịch của trái tim, sự nồng nhiệt của anh trong đó. Ban đêm, tôi mơ một giấc mơ đẹp được một chàng kỹ sư giàu có lái chiếc Limousine đến dãy nhà thuê trọ đón tôi trong sự ngưỡng mộ và ghen tỵ của các bạn cùng xóm. Giấc mơ khiến tôi càng tin tưởng người trong mộng của tôi cuối cùng đã đến.
Tôi đã phải lòng Chris quá nhanh. Sáng hôm sau, tôi viết kể cho anh nghe về giấc mơ của mình đêm qua. Cứ thế, chúng tôi email qua lại với nhau trong suốt 3 ngày, mỗi ngày đến tận 3-4 email. Cuối cùng, anh nhắn tin nói quyết định sẽ bay sang Việt Nam luôn vào tuần sau thay vì đợi đến Tết nguyên đán. Chris hỏi tôi địa chỉ cá nhân để gửi tặng một món quà đặc biệt để kỷ niệm “1 tuần quen và yêu nhau”. Tôi lâng lâng sống trong hạnh phúc.
Đột ngột, anh biến mất, không thể liên lạc được qua facebook hay email suốt 8 giờ, 9 giờ, rồi 24 giờ. Tôi đứng ngồi không yên. Cuối cùng, sau 48 giờ, anh email báo tin buồn:
“Anh đã bay sang Dubai để bay sang Việt Nam. Nhưng hiện đang phải ngủ ở trong công viên vì đã bị trộm mất toàn bộ hộ chiếu, tiền mặt, thẻ thanh toán, vé máy bay và cả món quà chuẩn bị gửi cho em”.
Trong email, anh rối bời đến nỗi đánh máy sai ngữ pháp lung tung, viết mà như muốn khóc:
“Anh chỉ sợ vì vụ rắc rối này mà anh không thể sang Việt Nam gặp người con gái nhỏ bé, là thiên đường hạnh phúc của anh, là người sưởi ấm trái tim anh. Chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi, anh muốn khóc”.
Cuối thư anh nói: “Em có thể cho anh vay khoảng $3000 đô la để mua vé máy bay, tiền đi đường, trả tiền khách sạn, và mua đồ ăn được không? Anh sẽ trả ngay trong vòng 10 ngày nữa”
Tôi cảm nhận được nỗi đau tê tái trong lòng người con trai ấy. Chris đến từ một đất nước thanh bình, chưa từng gặp phải chuyện mất trộm hay lừa đảo, giờ lại một mình lang thang trên đất nước Hồi giáo lạ lẫm đó. Điều đó khiến trái tim tôi quặn đau trước hoàn cảnh bi thương của anh. Tôi cố gắng bình tĩnh, kiểm tra lại toàn bộ số tiền tích cóp đi làm trong suốt một năm qua của mình, rồi gọi điện cho chị gái, bố mẹ và bạn bè tôi để hỏi vay, cố gắng có được khoảng 3,000 Đô la Mỹ cho anh. Tôi email động viên anh:
“Anh đừng lo lắng quá, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe. Khoảng ngày mai, em sẽ chuyển tiền cho anh để đặt khách sạn và vé máy bay sang Việt Nam. Chỉ cần anh sang đến đây thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp, em sẽ lo cho anh tất cả trong thời gian ở Việt Nam”.
Email của tôi khiến anh có vẻ yên tâm hơn, không còn bối rối nữa. Việc vay tiền từ bố mẹ không dễ như tôi hình dung. Mẹ tôi bắt đầu vặn vẹo đủ thứ vì bà không giữ tiền mặt mà chỉ có vài chục triệu tiền Việt gửi ở ngân hàng và chưa đến kỳ hạn rút về. Chị gái tôi cũng chỉ cho vay được tối đa 2 triệu, còn nói nếu tôi muốn vay hơn thì cho biết lý do thuyết phục hơn là đầu tư chứng khoán. Các bạn tôi cũng mới đi làm nên người hứa cho vay nhiều nhất cũng chỉ được 5 triệu tiền. Trong vòng 2 ngày, tôi chỉ xoay được tất cả 17 triệu tiền Việt Nam đồng, chứ không được 68 triệu như đã hứa với anh. Tôi xấu hổ email lại cho anh thông báo tình hình. Chris đúng là một chàng hoàng tử, rất bình tĩnh và tử tế, báo tôi cứ gửi trước 17 triệu để anh trả tiền ăn và khách sạn trước, còn sau đó, tôi có thể xoay thêm để gửi mua vé sau cũng được. Quá thương anh, tôi quyết định bán chiếc xe máy mà tôi đang đi và đi vay nặng lãi để có đủ tiền gửi cho anh. Tôi tin lời hứa của anh rằng khi sang Việt Nam, cũng là lúc bố mẹ anh gửi đủ tiền, anh sẽ trả cho tôi. Như vậy, cùng lắm, tôi chỉ mất khoảng 5 triệu tiền lãi để trả cho bên vay. Số tiền này hoàn toàn xứng đáng minh chứng cho một tình yêu sâu đậm mà tôi dành cho anh.
Tôi dắt xe ra chợ xe máy bán, lòng bùi ngùi, tiếc nuối vì chiếc xe là của để dành, chắt bóp của bố mẹ tôi mua để tôi đi học và đi làm. Chiếc xe gắn bó với tôi đã hơn 5 năm nên giờ xa nó trong hoàn cảnh này cũng thấy không thoải mái. Trước khi ra chợ, chú chủ nhà nhắc: “Hội cò xe trong bảnh bao, đẹp trai thế nhưng cháu phải cẩn thận tránh bị lừa đảo, bị lột đồ” khiến tôi luôn cảnh giác. Đang nuối tiếc, tôi mở điện thoại lấy ảnh người yêu ra để lấy động lực. Nhưng rồi tôi tự hỏi:
“Liệu một người chưa biết gì về mình như anh có thể yêu nhanh đến mức chỉ trong 1 ngày sau khi nhìn thấy bức ảnh chân dung mà mình dùng app làm đẹp để chụp không? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu mình gửi tiền xong và anh biến mất mãi mãi? Mình có thông tin gì để tìm ra anh không?”
Tất cả các câu trả lời của tôi đều có thể là không. Tôi vào trang facebook cá nhân của anh lại lần nữa và nhận ra rằng, anh chỉ cung cấp một số thông tin cơ bản về tên, tuổi, nghề nghiệp, thành phố và đất nước đang sinh sống mà không có thông tin nhiều về gia đình, bạn bè. Tôi mở ứng dụng Google ống kính để tìm kiếm các bức ảnh tương tự với ảnh hồ sơ của anh và kết quả khiến tôi vô cùng ngạc nhiên: Ảnh hồ sơ là ảnh của một kỹ sư công nghệ thông tin nổi tiếng đang làm việc cho Microsoft. Với một người như vậy, nếu có mất thẻ thanh toán ở Dubai sẽ dễ dàng làm lại chứ đâu cần phải vay tiền của tôi. Tôi choáng váng, phải ngồi xuống để bình tĩnh trở lại. Tôi quyết định nhắn tin Facebook cho anh:
“Em không bao giờ gửi tiền cho người chưa từng gặp mặt. Nếu anh thật lòng yêu em, chắc chắn anh sẽ tìm được cách để sang Việt Nam gặp em. Từ nay, em sẽ không nói chuyện qua email và facebook với anh nữa. Nếu anh muốn, hãy sang gặp trực tiếp”.
Không có một tin nhắn phản hồi. Tài khoản facebook của anh cũng biến mất mãi mãi.
Vụ suýt bị lừa đảo khi hẹn hò qua mạng khiến tôi có chút buồn nhưng không đến mức sâu sắc như tôi từng nghĩ. Giờ đây, nghĩ lại tôi còn mỉm cười vì mình may mắn phát hiện ra trước khi có bất kỳ hậu quả nặng nề nào. Tôi vẫn cứ hẹn hò qua mạng nhưng đã biết cảnh giác hơn. Thông điệp của tôi dành cho các bạn qua câu chuyện này là:
“Bất kỳ ai cũng có thể là đối tượng của kẻ lừa đảo qua mạng. Đừng bao giờ gửi tiền cho người chưa từng gặp mặt. Nếu bạn chưa gặp người đó và họ cũng chưa nỗ lực để gặp bạn mà đã tỏ tình, hỏi vay mượn tiền của bạn, có thể họ là một kẻ lừa đảo”.
----------------------------
Hội người khuyết tật Tp.Hà Nội - DP HaNoi mời các bạn hãy bình chọn các tác phẩm CUỘC THI VIẾT "KHÔNG GIAN ẢO - BẠO LỰC THẬT" cùng lựa chọn những tác phẩm yêu thích nhất và chứa đựng nhiều thông điệp ý nghĩa.
https://www.facebook.com/DpHanoi.org.vn/posts/5660081870674353
BTT.