Bình Đẳng Giới
CUỘC THI VIẾT
"Bình đẳng giới – Vì một cuộc sống tốt đẹp"
Tên Tác Phẩm: BÌNH ĐẲNG GIỚI
Mã số : 10
Tác giả: Vũ Ngọc Thành
Thôi nào, các con thu dọn đồ mau mau để mai còn lên đường về quê sớm chứ, đó là tiếng của chị Tuyết chị đang mắng yêu hai đứa con chị vì giờ đã hơn mười giờ tối rồi mà bọn chúng vẫn cứ to nhỏ với nhau.
Mai em nhìn giúp chị xem chị mặc bộ này có đẹp không, bộ này và cả bộ này nữa. Hồng cứ thế lôi hết bộ quần áo này đến quần áo khác ra cho cô em ngắm giúp. Từ nhỏ cô đã bị mắc phải căn bệnh bẩm sinh đục thủy tinh thể khiến đôi mắt của cô ngày một kém dần, cho đến khi cô lên tám thì đôi mắt của cô mờ hẳn không thể nhìn thấy nổi chữ trên sách vở nữa. Chút thị lực của cô còn lại chỉ đủ để cho cô nhìn thấy ánh sáng và cả bóng người nhưng nó không thể đủ để cô nhận diện được ai đứng gần mình hay đi ra ngoài cũng là điều trờ nên khó khăn đối với cô.
Ba mẹ cô mặc dù đã biết con của mình sẽ có ngày này, nhưng anh chị không thể ngờ được rằng đứa con gái bé bỏng của mình lại phát bệnh nhanh đến thế. Nó chỉ mới là một con bé, mới biết đọc, biết viết vậy là giờ đã không thể nhìn thấy, vậy tương lai của em sẽ ra sao? Nghĩ đến đây anh chị không cầm lòng nổi, anh chị không dám nghĩ tiếp nữa. Nhưng ngược với suy nghĩ của anh chị cô bé Hồng càng lớn lại càng thông minh, đã có lần ba mẹ cô nói cô bị vậy và không thể đi học được nữa. Hiển nhiên cô không chịu, cô muốn mình phải như Louis Braille, những câu chuyện về chàng thanh niên mù người pháp mà cô đã đọc trước kia, hẳn là phải có một ngôi trường như thế ngôi trường dành cho những Louis Braille. Cô nhất quyết đòi ba mẹ phải tìm được để cho mình đi học tiếp, cô khao khát được đi học. Vậy là ba mẹ cô phải hỏi thăm khắp nơi với biết một ngôi trường Nguyễn Đình Chiểu rất nổi tiếng giống như cô nói và gửi cô vô đó học tập. Lúc đầu anh chị cũng lo cô không học nổi vì phải xa gia đình và ai sẽ lo cho những bữa ăn của cô. Rồi cả chuyện vệ sinh cá nhân hàng ngày nữa, ai sẽ dẫn cô đi lại, ngôi trường ấy to chứ đâu phải nhỏ như cái khuôn viên nhà cô.
Trái lại với ba mẹ đến ngày cô vào trường anh chị chỉ thấy niềm vui hân hoan trên khuôn mặt bé nhỏ non nớt ấy. Dường như người ta nói chẳng sai trẻ con rất hồn nhiên vô tư và đối với cô còn có cả tham vọng mình sẽ làm được cái gì đấy như Louis Braille nữa. Ngày cô vào trường cô chỉ gửi gắm lại ba mẹ câu nói ba mẹ yên tâm rồi con sẽ làm được tất cả. Phải rồi con sẽ làm được tất cả chính câu nói đó mà anh chị đã quên mất cái tật nguyền trong cô. Mỗi lần cô đi học xa ở trường về là họ lại thấy cô ngày một tiến bộ, ngày đầu cô giặt quần áo cho ba mẹ, ngày thứ hai cô rửa bát, ngày thứ ba cô dọn cơm rồi những ngày sau của vài năm cô đã biết làm tất cả mọi việc.
Mỗi hè cô đi học về là cô lại vào phụ ba mẹ cơm nước cho cả nhà. Biết em gái mình không bê được những đồ quá nặng vì cứ đến thời tiết xấu là tay nó lại đau thậm tệ, chỉ có thể bê được những đồ nhẹ là hai chị em lại phụ nhau. Mai để chị mang cái này cho, em coi xem nhà cửa ngăn nắp chưa kẻo ba mẹ về giầy la đấy. Thế là cô em lại thoăn thoắt dọn dẹp nhà cửa, trong khi thì cô chị lại mần mò mấy đồ trong bếp bê ra bầy ngay ngắn trên bàn, cái nồi cơm này to quá phải lấy cái kệ khác kê lên mới được. Hồng cứ loay hoay ướm thử xem cái kệ nào to bằng cái đáy nồi để có thể đặt nó lên trên, rồi bát canh phải để sang phải, bát rau để ở giữa, và bát thịt để sang trái. Cô đã quen với cách sắp xếp như thế, phải để đúng vị trí đó để khi ăn cô tự xác định phương hướng mà gắp, không cần phải hỏi lại ba mẹ hay em gái nữa. Chẳng thế mà đã mấy lần bà con họ hàng đến thăm lại có người khen anh chị nói thế nào chứ tôi thấy cháu bé nó vẫn tự gắp cơm đấy thôi, nhưng có người lại khiển trách mắt mũi nó thế lại còn bắt nó làm việc nhà nữa... Ba mẹ cô chỉ nhẹ nhàng trách: Ô các chị này hay nó không tự làm thì ai làm giúp nó vả lại cuộc sống bây giờ bình đẳng lắm anh không tham gia vào việc chung thì anh không có phần đâu...
Trước câu nói của mình ba mẹ Hồng chỉ muốn những người xung quanh hiểu rằng hãy coi con họ như bao người bình thường khác, con họ không có gì khác biệt cả, khác biệt chỉ ở chỗ bé bị khiếm khuyết một bộ phận thôi nhưng điều đó có quan trọng không khi họ thấy rằng con họ ngày một trưởng thành hơn và chắc chắn em sẽ cũng như bao người khác cống hiến sức mình cho đất nước, làm được điều ấy thì đòi hỏi em phải mạnh mẽ và cố gắng hơn rất nhiều để không phải phụ thuộc vào bất cứ ai. Hôm nọ có một người bà con ở quê lên chơi mà cứ thán phục khen Hồng hết lời, rồi bà kể rằng quê cũng có một bạn khiếm thị như cô nhưng mỗi ngày bà đi chợ qua chỉ thấy bạn ngồi trong cái cổng sắt trước nhà, nhìn mà thấy tội. Nhiều lúc bà bảo hai vợ chồng họ sao không đưa con nó thỉnh thoảng ra ngoài cho nó biết đây biết đó, nhưng còn chưa có nói được nhiêu ba mẹ nó gạt ngay nói là ra ngoài lỡ mà nó ngã ra đấy thì làm sao, mắt mũi đâu có nhìn thấy mà ra ngoài làm chi, rồi ngày ngày cứ thuê một cô giúp việc ngày ngày trông nhỏ ấy, tắm giặt cơ nước cho...
Vậy là câu chuyện của bà họ hàng nọ cứ đau đáu trong Hồng mãi, cô nhận ra rằng chắc chắn đâu đó vẫn còn rất nhiều gia đình như thế, nếu ba mẹ của những đứa trẻ ấy không được tư vấn cách giáo dục con cái ngay từ nhỏ thì rất mau chóng những đứa trẻ ấy sẽ trở nên thụ động không thể làm bất cứ việc gì cả và đấy coi như quyền con người của bạn đã bị đánh cắp rồi. Hồng nhớ lại hồi cô mới còn bé thấy mình may mắn hơn so với nhiều bạn khác là trước kia cô đã từng đi học biết đến trường lớp, đã tiếp cận với nhiều sách vở nên bởi lẽ vậy đã có một hệ ý thức trong đầu một đứa trẻ, mặc dù chỉ mới chập chững thôi nhưng nó biết đi học là nguồn tri thức bao la giúp nó sống tốt hơn. Vậy thì phải làm sao để những bạn nhỏ hơn cô, cả những thế hệ về sau này nữa có được hệ tư tưởng biết đấu tranh cho bản thân, trước hết phải hình thành cho các em ấy ý thức biết đòi, nhưng là phải đòi cái tốt kia.
Và đây sau một thời gian Hồng đã cho ra sản phẩm của mình là những mẩu chuyện audio ngắn nói về các tấm gương vươn mình lên cuộc sống. Cô định sẽ mang về tặng cho người bạn nọ với hi vọng mẩu chuyện có thể giúp bạn và thay đổi được cách nhìn nhận từ phía gia đình bạn. Đặt mình xuống giường trong những giấc mơ Hồng chỉ còn đọng lại một thế giới tốt đẹp hơn, một thế giới như một thiên đường vẽ ra trước mắt ở đó ai cũng như ai và chẳng điều gì có thể cản bước đột phá trong mỗi con người.
BTC.