Tình yêu còn mãi
CUỘC THI VIẾT
"Bình đẳng giới – Vì một cuộc sống tốt đẹp"
Tên Tác Phẩm: TÌNH YÊU CÒN MÃI
Mã số : 12
Tác giả: Trịnh Thị Chuyên
Tôi sinh ra và lớn lên tại ngôi làng nhỏ trên mảnh đất Sông Công – Tỉnh Thái Nguyên. Trong gia đình gồm 4 chị em gái, bố là thương binh, mẹ thuần nông. Do di chứng chất dộc màu da cam từ bố để lai tôi sống trong cảnh khuyết tật từ khi sinh ra. Ngày qua ngày tôi lớn lên trong gia đình toàn con gái. Tôi chứng kiến cảnh mẹ tôi phải khổ sở, đau lòng khi nghe những lời cay nghiệt: không biết đẻ, đẻ toàn vịt giời … của rất nhièu người cả trong gia đình và làng xóm tôi biết mẹ tôi buồn lắm.
Mẹ tôi đã phải chịu ảnh hưởng của thời kì phong kiến. Thời kì mà đàn ông nghiễm nhiên được làm những gì mình muốn được ra ngoài kiếm tiền, được ăn nhậu, được tam thê tứ thếp... thế nhưng phụ nữ thì chỉ được ở nhà nội trợ; Gái chính chuyên chỉ có một chồng, tư tưởng trọng nam khinh nữ. Tôi hiểu, mẹ tôi chỉ là một trong những người phụ nữ thời đó phải gánh chịu. Từ khi tôi biết nhận thức, Tôi đã thầm khao khát ước mơ sau này trưởng thành, tôi sẽ giúp những người phụ nữ mạnh mẽ, đứng lên làm chủ cuộc đời mình, và giờ đây tôi vẫn đã, đang và sẽ luôn đồng hành bên những người phụ nữ, nhưng những người phụ nữ này có hoàn cảnh vô cùng đặc biệt, họ là phụ nữ khuyết tật.
Hiện nay tôi là chủ nhiệm câu lạc bộ phụ nữ khuyết tật Tp Sông Công với 59 thành viên , chủ yếu là mẹ đơn thân.Trong số các chị em cũng có rất nhiều người đang phải chịu cảnh bạo lực gia đinh , nhưng với mặc cảm tự ti họ đã không dám nói lên mà cam chịu. Tôi rất mong có những chương trình truyền thông về tới từng địa phương để cho các chị em hiểu rằng :chúng ta đang sống trong xã hội hiện đại , họ đang được nhà nước bảo vệ dựa trên quyền, để mọi người yên tâm nói ra tâm sự , nghịch cảnh hiện taị, thoát khỏi bạo lực gia đình đưa xã hội ngày một bình đẳng.
Với bản thân tôi cũng là phụ nữ khuyết tật nhưng tôi chưa bao giờ gục ngã , có lẽ tôi được sống trong gia đình tràn đầy tình yêu thương , được hòa nhập từ nhỏ.Tôi lại được sống cùng trường với các bạn đồng cảnh ,nhìn thấy những số phận éo le, họ còn kém may mắn hơn tôi rất nhiều . Vì vậyđó chính là động lực để tôi không ngừng vươn lên, cho dù thành quả chưa như mong muốn. Nhưng tôi bằng lòng với những gì mình đang có; Tôi có một người chồng yêu thương tôi hết mực có hai cô con gái, lớn lớp 9, bé lớp 4. Các con luôn tôi biết yêu thương bố mẹ vì biết bố mẹ đều là người khuyết tật, Các con luôn được vợ chồng Tôi nghiêm túc dạy dỗ để các con biết vai trò và nghĩa vụ của mình. Con Tôi luôn học tập hết mình và giúp đỡ bố mẹ những việc phù hợp với độ tuổi của chúng .Chồng Tôi cũng đồng quan điểm và đây là điều Tôi tâm đắc và hãnh diện nhất; Chồng Tôi người đàn ông tuyệt vời kể từ ngày chúng tôi đến với nhau chưa bao giờ có quan niệm đàn ông là người kiếm tiền nuôi gia đình , phụ nữ chỉ ở nhà lo cơm nước và phụ việc nhà, với chồng tôi ai có khả năng nào thì phát triển theo thế mạnh của mình, mục đích chung là xây dựng gia đình hạnh phúc , cho các con có cuộc sống ấm no , không để con tôi phải khổ và chưa bao giờ chồng tôi buồn khi tôi sinh toàn con gái. Vì vậy người tôi ngưỡng mộ ngoài người bố tuyệt vời luôn bảo vệ mẹ con tôi chính là chồng Tôi.người đàn ông biết nấu com, biết chăm con cho vợ đi làm, mặc dù đang lau nhà nhưng có khách gọi là sẵn sàng lên xe đi trở hàng kiếm tiền không một lời than vãn, đó là lý do tại sao Tôi có thể tham gia công tác xã hội với một tinh thần lạc quan yêu đời đến thế.
Tôi muốn mang những hiểu biết mà tôi được học hỏi , được trau dồi từ những chương trình tập huấn, truyền lửa cho phụ nữ nói chung và phụ nữ khuyết tật nói riêng: Hãy yêu thương lấy bản thân mình, không ai có quyền quyết định thay chúng ta, hãy Tự mình là người thay đổi, mạnh mẽ và làm chủ cuộc đời mình với tinh thần lạc quan tích cực; TÔI HẠNH PHÚC VÀ BẠN CŨNG CÓ QUYỀN ĐƯỢC HẠNH PHÚC!
BTC.