Tàn lửa của bạo lực
MÃ SỐ: BV 13
Trang kéo chuột lướt xuống để đọc những bình luận về bài dự thi của mình.
“Cố lên cô gái khuyết tật mạnh mẽ’, “câu chuyện của em truyền cảm hứng lắm, chị đã khóc và tự thấy mình thật may mắn khi có một cơ thể lành lặn”,... Trang tủm tỉm cười, cô không nghĩ câu chuyện về cuộc đời mình lại được đón nhận và lan truyền tích cực đến vậy.
Đây là một cuộc thi viết về chủ đề định kiến. Ngay khi đọc thể lệ Trang cực kì ấn tượng với thông điệp của cuộc thi “nếu bạn giữ câu chuyện cho riêng mình thì đó là trải nghiệm cá nhân của bạn nhưng nếu chia sẻ thì biết đâu câu chuyện của bạn sẽ thay đổi cuộc đời của một ai đó”. Thích thú là vậy nhưng Trang đắn đo lắm mới dám đặt bút viết lên câu chuyện của mình bởi một người, đó là bố cô.
Năm 7 tuổi, Trang mất đi đôi chân của mình sau một vụ tai nạn thảm khốc. Tuổi thơ của Trang chìm ngập trong nước mắt, mùi men rượu gây mũi và những trận đòn roi của bố trút lên cô và mẹ. Ám ảnh đối với Trang không phải là việc khuyết thiếu đi một phần thân thể sau vụ tai nạn mà là tiếng cánh cổng sắt đóng sầm và những trận đòn roi vô cớ. Đến nỗi nhiều năm sau này cô vẫn giật mình mỗi lần nghe tiếng cửa mở cót két.
Bố Trang đánh cô và mẹ chẳng vì lý do nào, cứ say là ông đánh. Căn nhà tềnh toàng sau mỗi cơn say lại vương vãi những mảnh bát đũa rơi vỡ, trên thân thể của mẹ lại tím tái những vết thâm. Trang bị cấm đi học thậm chí bị cấm bước chân khỏi nhà, dường như với ông chỉ là việc cô xuất hiện thôi cũng đủ làm ông mất đi mặt mũi trước bàn dân thiên hạ.
Nhìn mẹ cô chỉ muốn khóc. Thoa dầu lên từng vết thâm, mẹ cô khẽ run lên những khoảnh khắc đó Trang tự hứa với lòng phải làm thế nào để giúp mẹ vượt qua. Cơ hội đến với Trang khi cô 18 tuổi. Được sự giới thiệu của bạn bè, Trang biết tới một trung tâm dạy nghề miễn phí cho người khuyết tật tại Hà Nội. Trang nói với mẹ, mẹ vừa mừng vừa lo,thuyết phục mãi bà mới đồng ý. Bà lên kế hoạch để lén đưa cô trốn nhà lên Hà Nội học vì hai mẹ con thừa biết bố sẽ chẳng bao giờ đồng ý. Đêm trước khi lên đường, Trang thì thầm với mẹ về nỗi lo rằng khi biết cô trốn đi bố sẽ đánh mẹ rồi ai chịu cùng mẹ những trận đòn roi, cô căn dặn mẹ nếu bố có quá đáng thì mẹ nhớ phải về nhà ngoại, đừng cam chịu hay sợ lời bóng gió của thiên hạ. Và không biết từ lúc nào hai mẹ con ôm nhau khóc nức nở.
Lên Hà Nội, Trang lựa chọn ngành thiết kế. Sau khóa đào tạo, cô được giới thiệu đến một công ty làm tại phòng Marketing. Lương mỗi tháng cô bớt chút cho sinh hoạt còn lại cô chia nửa gửi về cho mẹ và gửi tiết kiệm. Khi tích góp đủ, cô kiên quyết đón mẹ lên Hà Nội sống chung với cô. Bố cô cũng nhiều lần lên tìm kiếm, lùng xục hai mẹ con nhưng cô đe dọa sẽ báo công an rồi nhét vào tay ông mấy triệu ông mới lầm bầm trở về.
Bố đã để lại bóng mờ trong tâm chí cô, cứ nhắc đến ông cô lại run lên. Hoàn thành xong bài dự thi, Trang mới phân vân hỏi ý kiến mẹ. Mẹ trầm ngâm rồi mới động viên cô thi. Bà chẳng mong con có giải, quá nửa đời người sống trong bạo lực bà biết im lặng chính là nguồn sống nuôi dưỡng mầm bất hạnh. Bà chỉ muốn con gái dám vượt qua vùng tối và biết đâu câu chuyện của con sẽ giúp được ai đó.
Trang khựng lại trước một bình luận, tay cầm chuột của cô khẽ run lên. Đó là tài khoản Facebook của bố cô. Trong bình luận ông đay nghiến, sỉ vả cô thậm chí có những ngôn từ xúc phạm, miệt thị về sự khuyết tật của Trang. “Cái loại con bất hiếu, đã què quặt lại điêu ngoa, tao nuôi mày để mày đặt điều cho tao à”, vài người không rõ thực hư cũng vào bình luận “đẹp đẽ thì khoe ra xấu xa thì để lại”, “bố mẹ của mình ai lại viết rồi đăng lên mạng thế kia”.
Bố liên tục gửi tin nhắn đe dọa nếu không gỡ bài sẽ thuê xã hội đen dằn mặt Trang và mẹ cô. Dù đã chặn nick của ông nhưng bố cô liên tục tạo nick ảo để nhắn tin đe dọa. Ông cũng cap màn hình bài dự thi của cô chia sẻ lên trang cá nhân xuyên tạc câu chuyện thành cô đặt điều và ông chưa hề đánh đập mẹ con cô bao giờ.
Ban tổ chức (BTC) cuộc thi liên hệ với cô thông báo bố cô liên tục gọi điện, gửi tin nhắn đe dọa, yêu cầu gỡ bài dự thi. Ông khẳng định nội dung bài viết là hoàn toàn bịa đặt, ông sẽ đưa ra pháp luật nếu BTC không gỡ bài và cải chính. Bố cũng thường xuyên dùng nhiều sim gọi điện quấy phá cô nhất là giờ hành chính lúc cô đang làm việc hoặc đêm khuya. Quả thực với Trang khoảng thời gian đó cực kì áp lực. Cô phải khóa tài khoản, thay số điện thoại. Bóng mờ quá khứ trùng điệp với hiện tại khiến Trang nghẹt thở. Ngoài lúc bắt buộc phải sử dụng điện thoại để làm việc, Trang cảm thấy sợ khi cầm nó, Trang cũng bỏ hẳn không sử dụng mạng xã hội. Quá mệt mỏi cô đã bàn với mẹ có khi phải yêu cầu rút bài dự thi để mọi chuyện trở lại bình thường.
Mẹ lại là người kiên quyết phản đối. Trang không thể tưởng tượng được người phụ nữ từng ôm lấy cô, thay cô đón nhận những cú đấm cú đạp chỉ biết khóc và im lặng giờ lại mạnh mẽ như thế. Bà bảo giờ đã quá đủ cho những hành vi bạo lực của bố. Giờ không đơn thuần là một cuộc thi mà những hành vi của bố đã là bạo lực, là bắt nạt trên mạng. Quá khứ của hai mẹ con đã chứng minh nhân nhượng, bao che sẽ chỉ ủ cho những tàn lửa của bạo lực. Chính vì vậy mẹ khuyến khích Trang không những không gỡ bài mà phải chia sẻ thật nhiều để câu chuyện của Trang đến được nhiều hoàn cảnh cũng đang sống trong bạo lực như hai mẹ con.
Trang yêu cầu BTC giữ bài viết và khóa comment đồng thời báo cáo những bình luận ác ý của bố cô. Cô cũng chụp lại những tin nhắn bố cô gửi và trực tiếp gọi điện nếu bố còn quấy rối sẽ gửi cho công an. Trước thái độ, hành động cương quyết của Trang lần đầu tiên ông im lặng đồng thời chấm dứt những hành động quấy rối của mình.
Kết thúc cuộc thi, bài dự thi của Trang dành được giải 3, Trang được đón nhận cơn mưa lời khen. Với Trang giải thưởng hay danh tiếng không phải là điều tuyệt vời nhất với cô dũng cảm để nói lên, mạnh mẽ để bước qua chính bản thân mình là điều quan trọng nhất cô đạt được.
Là một nạn nhân của bạo lực, Trang hiểu rằng không chỉ ngoài cuộc sống mà những tác động của bạo lực trên môi trường ảo cũng gây ra những tác động thực. sau buổi tổng kết cuộc thi, Trang viết một bài chia sẻ về tuổi thơ bị ngược đãi và khoảng thời gian bị bạo lực trên mạng của mình đăng lên trang cá nhân. Từ kinh nghiệm của mình, cô khẳng định bạo lực chỉ có một cách giải quyết là đối diện chứ không phải che giấu hay đổ lỗi. Trang cũng nhấn mạnh về những tác động tiêu cực của bạo lực trên môi trường mạng và những hệ quả của nó. Đã đến lúc cả cộng đồng phải nhìn thẳng vào thực trạng bạo lực trực tuyến từ đó góp phần xây dựng môi trường số an toàn với phụ nữ và trẻ em gái khuyết tật.
------------------
Hội người khuyết tật Tp.Hà Nội - DP HaNoi mời các bạn hãy COMMENT bình chọn các tác phẩm CUỘC THI VIẾT "KHÔNG GIAN ẢO - BẠO LỰC THẬT" cùng lựa chọn những tác phẩm yêu thích nhất và chứa đựng nhiều thông điệp ý nghĩa.
https://www.facebook.com/DpHanoi.org.vn/posts/5659973044018569
BTC.