Bạo lực và vượt qua bạo lực
MÃ SỐ: BV06
Tôi sinh ra vốn là một cô gái bình thường khỏe mạnh, cũng như bao cô gái mới lớn khác, tôi cũng có khát vọng có mơ ước và có những lý tưởng cho cuộc đời mình, có biết bao dự định, hoài bão cần hoàn thành. Cứ tưởng cuộc đời cứ thế trôi đi êm đẹp như vậy, cũng gần đến ngày tôi được bay với những ước mơ dự định đó, thì một biến cố xảy ra. Sau một vụ tai nạn, tuổi 18 tuổi đẹp nhất của đời con gái của tôi kết thúc từ đây. Tôi trở thành người khuyết tật. Bao nhiêu mơ ước bao nhiêu dự định còn chưa hoàn thành, chưa thực hiện còn chưa bắt đầu thì đã phải kết thúc, thay vào đó là một chiếc xe lăn.
Sau 4 năm chạy khắp nơi điều trị, cũng từng ấy năm tôi tuyệt vọng và chán chường. Nhưng qua thời gian và được sự động viên khích lệ của người thân bạn bè, tôi đã dần chấp nhận được hiện tại. Tôi chấp nhận được sự khiếm khuyết của bản thân, chấp nhận được chiếc xe lăn, tôi muốn bắt đầu lại cuộc đời mình. Tôi mong muốn có một công việc để làm vừa giúp tôi có thêm thu nhập, vừa có thể giúp tôi bớt suy nghĩ về những điều tiêu cực. Tôi mới chỉ tốt nghiệp cấp 3, tôi phải làm gì để có công việc khi tôi chưa có gì? Muốn tìm một công việc phù hợp với tình trạng sức khỏe của mình là rất khó khăn, tôi bắt buộc phảỉ có kiến thức có trình độ hiểu biết về công việc mình muốn làm. Tôi bắt đầu lên mạng tìm hiểu và tìm được một ngôi trường dành cho người khuyết tật như tôi ngoài Hà Nội. Tôi đã nộp hồ sơ và được gọi nhập học.
Xa nhà xa người thân, làm quen với môi trường mới, bạn bè mới với một cô gái ngoài 20 như tôi, và cũng là lần đầu xa nhà xa người thân với tôi vô cùng khó khăn. Sau 5 tháng xa nhà, giao lưu với các bạn cùng cảnh, tôi cũng hòa nhập được với mọi người. Vào một ngày được nghỉ học, các bạn và tôi ra quán gần cổng trường uống nước. Đến đó, có hai thanh niên cũng là sinh viên trường bên lại làm quen và xin kết bạn với tôi trên facebook (FB). Hai bạn là người không khuyết tật nên chúng tôi không đồng ý kết bạn. Nhưng không hiểu vì sao, bằng cách nào mà hai bạn đó cũng có được thông tin của chúng tôi và gửi lời mời kết bạn. Mới đầu, 2 bạn đó nói chuyện rất thiện cảm, an ủi động viên chúng tôi. Sau một thời gian nói chuyện, tôi dần thấy cách nói chuyện của họ không còn lịch sự an ủi động viên như trước, thay vào đó là những lời nói cợt nhả trêu đùa. Tôi nhận thấy có gì đó bất ổn, tôi dần dần tạo khoảng cách với họ, ít nói chuyện hơn. Đến một ngày, hai bạn đó nói với tôi rằng hai bạn đó rất thích tôi, và có những lời nói vượt qua mức tình bạn. Họ có những từ ngữ thô tục và gạ gẫm tôi, và kèm theo đó là những hình ảnh đồi trụy, khoe thân thể và khoe các bộ phận sinh dục với tôi. Họ nói vì tôi là người khuyết tật sẽ chẳng có ai yêu, sẽ rất thiếu thốn và thèm khát chuyện tình yêu và tình dục, họ sẽ giúp tôi biết được yêu và quan hệ tình dục sẽ như thế nào. Tôi nghĩ chỉ cần mình không hồi âm, mình chặn facebook họ lại thì họ sẽ không thể gửi những hình ảnh ấy đến nữa. Sau một tuần tôi chặn FB họ, tôi cứ nghĩ mọi chuyện đã qua. Nhưng đến một ngày, tôi nhận được một cuộc gọi từ số lạ, tôi bắt máy thì đầu dây bên kia là hai thanh niên đó. Câu đầu tiên họ nói với tôi là hãy mở chặn FB họ, và không được nói chuyện này với ai, nếu không họ sẽ đến tận trường tìm tôi. Khi đó tôi vô cùng hoang mang và lo sợ, tôi không dám nói với ai cũng không dám vào FB, cũng không dám nghe số máy lạ. Nhưng họ nhắn tin vào điện thoại cho tôi và nói nếu không mở, họ sẽ gửi những tấm ảnh mát mẻ mà đã được họ chỉnh sửa gửi đến bạn bè, người thân của tôi. Và tôi cũng đừng nghĩ đến chuyện sẽ về quê vì họ có thể tìm về đến tận nhà của tôi. Tôi hoang mang lo sợ, một mình tôi ở đây không biết phải làm sao, không dám nói chuyện hay kể cho ai, tôi như trầm cảm. Cảm giác lúc đó của tôi còn lo lắng và sợ hãi hơn cả khi tai nạn đã cướp đi đôi chân của tôi vậy.
Trong đầu tôi lúc đó chỉ nghĩ làm sao để thoát khỏi chuyện này. Đã có lúc tôi nghĩ đến chuyện tự tử, việc mà tôi chưa bao giờ nghĩ đến ngay cả khi tôi tuyệt vọng nhất. Bạn tôi nhận thấy tôi có điều gì đó bất ổn, nó thấy tôi khác. Bạn đã ngồi nói chuyện với tôi, và tôi đã kể hết mọi chuyện cho nó. Bạn tôi nói nó cũng bị như tôi. Hai thanh niên đó không chỉ gửi tin nhắn, gửi hình ảnh và đe dọa mình tôi mà cả bạn của tôi nữa. Chúng tôi đã cùng nhau tìm cách để giải quyết chuyện này. Đầu tiên, chúng tôi nói chuyện với thầy cô trong trường. Nhưng thầy cô chỉ nghĩ các chuyện nam nữ thanh niên trêu nhau, và nói các em đừng liên hệ với họ nữa cứ lơ đi, rồi mọi chuyện sẽ qua họ gửi mãi rồi cũng chán thôi. Nhưng mọi chuyện không dừng lại ở đó, họ đến tận trường chúng tôi. Tuy không làm gì nhưng họ ngày nào cũng vào trường chúng tôi chơi khiến chúng tôi vô cùng lo lắng. Chúng tôi đã nghĩ đến chuyện bỏ học mà về quê, nhưng chúng tôi lại sợ họ về quê tìm chúng tôi thì sao. May mắn lúc đó, tôi nhớ ra tôi có một anh trai làm công an đang công tác tại Hà Nội. Tôi gọi điện cho anh nói hết mọi chuyện, anh đã lập tức đến trường tôi để nói chuyện với tôi và bạn tôi. Anh động viên chúng tôi cố gắng ở lại theo học vì khóa học cũng sắp kết thúc, bỏ dở sẽ rất uổng công xa nhà, xa người thân để theo học bấy lâu nay, còn chuyện về hai thanh niên đó cứ để anh giải quyết. Chúng tôi lại lo sợ nếu họ biết mình nói chuyện này cho anh người khác thì sao, họ sẽ làm gì mình? Nhưng rất may mắn anh trai tôi đã đến đó tìm hai bạn kia nói chuyện, đưa ra những bằng chứng nếu họ còn tái phạm sẽ đưa ra pháp luật. Chắc cũng hiểu ra sự nghiêm trọng của vấn đề, nên cũng từ đó chúng tôi đã không còn nhận được những tin nhắn và cuộc gọi nào của hai bạn đó nữa.
Mọi chuyện đã qua, tôi đã cầm trong tay tấm bằng tốt nghiệp loại giỏi. Hiện giờ, tôi đã có công việc ổn định. Thời gian trôi qua cũng đã lâu nhưng nó như một vết cứa sâu vào tâm trí tôi, khiến mỗi lần nghĩ đến tôi đều có chút nhói và bất an. Cho đến bây giờ tôi vẫn không dám nhận cuộc gọi từ số lạ. Và mỗi lần có ai đó kết bạn với tôi trên FB, tôi đều vào xem rất kỹ thông tin của họ, nếu quen thì tôi mới dám đồng ý kết bạn.
Qua câu chuyện của tôi, tôi chỉ muốn gửi gắm đến các bạn nữ, nhất là những bạn nữ khuyết tật: nếu có ai đó không may gặp phải trường hợp như tôi hay bất cứ hình thức bạo hành giới nào trên mạng cũng như ngoài xã hội, hãy mạnh mẽ đối đầu, hãy tìm những người thân chia sẻ để được bảo vệ để cùng họ giải quyết vấn đề, hãy bảo mật thông tin cá nhân của bản thân, đừng đăng tải những hình ảnh không tốt, tiêu cực, không nên quá tin vào người lạ và nhất là không được mềm yếu, bởi khi bạn mềm yếu chính là điều mà người bạo hành bạn mong muốn. KẺ THÙ CỦA BẠN CHỈ MẠNH KHI BẠN CHO PHÉP HỌ MẠNH. Vậy nên hãy đứng lên chống lại đừng cho kẻ xấu có cơ hội bộc lộ cái xấu.
Phụ nữ nói chung và phụ nữ khuyết tật, trẻ em hay là bất cứ ai chỉ cần họ là người cần được bảo vệ xin hãy bảo vệ họ: đừng dùng những lời nói, cử chỉ hay hành động để bạo hành họ; đừng để họ vốn đã cần được bao bọc lại bắt họ phải gánh chịu thêm những nỗi đau khác không đáng có. Nhiều khi, chỉ đơn thuần những lời nói những hành động tưởng như vô hại lại có thể khiến họ đến bờ vực của cuộc đời, có thể là lưỡi dao lấy đi tính mạng của họ. Hãy yêu thương họ như bạn yêu thương chính bản thân bạn vậy.
------------
Hội người khuyết tật Tp.Hà Nội - DP HaNoi mời các bạn hãy COMMENT bình chọn các tác phẩm CUỘC THI VIẾT "KHÔNG GIAN ẢO - BẠO LỰC THẬT" cùng lựa chọn những tác phẩm yêu thích nhất và chứa đựng nhiều thông điệp ý nghĩa.
https://www.facebook.com/DpHanoi.org.vn/posts/5660058790676661
BTC.